Tôi đã từng có một tình yêu đẹp, nhưng tôi đã để tình yêu ấy ra đi một cách lặng lẽ, không ồn ào, không níu kéo hay một chút nuối tiếc. Và cho đến mãi tận sau này tôi vẫn không hề cho rằng quyết định ấy của tôi là sai.
Hai mươi tuổi, thật sự tôi vẫn chẳng thể định nghĩa đúng đắn tình yêu là điều gì? Đối với tôi tình yêu đơn giản là cảm giác thật sự hạnh phúc khi hai người khác nhau thuộc về nhau. Nhưng đối với cuộc sống, chẳng bao giờ thứ như thế có thể có thể đủ cho một tình yêu.
Tôi là sinh viên, người yêu của tôi đã đi làm. Trong khi tôi vẫn còn rong chơi và chỉ việc đều đặn cắp sách vở lên giảng đường hàng ngày thì người yêu tôi lại có hàng tá công việc mệt nhọc và áp lực khác. Áp lực từ công việc là một chuyện nhưng áp lực từ gia đình là lại là một vấn đề đau đầu, nói chính xác thì người yêu tôi cũng đã khá "già" và anh cần một gia đình chứ chẳng phải một cô người yêu sinh viên như tôi. Điều này thật sự chẳng phải là suy nghĩ từ anh nhưng tôi biết, đó là suy nghĩ từ mẹ anh và bà vẫn gây áp lực cho anh hàng ngày.
Chúng tôi vẫn yêu nhau cho đến khi bà biết được anh đang yêu một con bé đang là sinh viên và bà cho rằng chính tôi là nguyên nhân cản trở mọi thứ mà bà đang muốn sắp đặt cho tương lai của con trai bà.
Mẹ anh đến gặp tôi. Thật sự đây là việc mà tôi vẫn chỉ được xem trên phim ảnh chứ chẳng bao giờ có thể nghĩ rằng mẹ của người yêu mình đang ngồi ngay trước mặt và nhìn chằm chằm như đang muốn xẻ dọc từ thớ thịt của tôi.
- Cháu và Lâm yêu nhau lâu chưa?
- Dạ cũng gần một năm ạ.
- Quen nhau như thế nào?
- Cháu và anh Lâm quen nhau qua một buổi gặp mặt với một người bạn.
Tôi trả lời từng câu hỏi chằng thừa chẳng thiếu giống như một cuộc tra khảo vậy
Và rồi bà ấy còn hỏi tôi trăm ngàn thứ như "tôi sinh ra ở đâu, bố mẹ làm gì, học ngành gì...vân vân và vân vân". Gia đình tôi không giàu có và hiện tại như bao sinh viên khác tôi cũng chỉ sống trong một căn nhà cho thuê... Tôi không nghĩ rằng tôi cần phải trả lời tất cả mọi câu hỏi nhưng vì bà là mẹ của anh nên tôi vẫn từ tốn và lịch sự cho dù những câu hỏi và thái độ của bà chẳng mấy làm tôi cảm thấy thoải mái.
Rồi bà nói cho tôi rất nhiều điều đại loại như tôi còn có tuổi trẻ, tương lai còn dài và tôi sẽ còn gặp những chàng trai khác. Bà muốn con trai bà lấy một người đủ chín chắn và có đủ mọi thứ để trở thành một người vợ, chứ không phải người như tôi.
Người như tôi có nghĩa rằng tôi quá trẻ để trở thành người sẽ đi cùng anh đến suốt cuộc đời, người như tôi có nghĩa rằng tình yêu của tôi chẳng bao giờ đủ bởi bên cạnh tình yêu còn trăm ngàn thứ khác nữa. Tiền bạc, nhà cửa, vật chất, sự môn đăng hậu đối của gia đình hai bên..Đối với một người như tôi, tôi chỉ có tình yêu của anh là thứ duy nhất nhưng còn đối với người sẽ làm vợ anh sau này người ta có những thứ hơn tôi.
Tôi ra về, thừa hiểu cuộc ẩn ý sau cuộc nói chuyện đó là gì. Tôi nhìn lại mình. Đúng thật, tôi có gì cơ chứ, ngoài tình yêu của anh? Ngoài bộ óc và khối lượng kiến thức mà sẽ chẳng biết sẽ đáng giá bao nhiêu tiền? Tình yêu của tôi ư, quá ít ỏi để cùng anh vượt qua những phong ba thử thách này.
Tôi suy nghĩ lại, có lẽ cái suy nghĩ của tôi là chỉ cần có tình yêu là đủ chẳng bao giờ còn đúng nữa. Mà tôi cũng chỉ là một trong số những "số ít" có suy nghĩ ấy, tôi và "số ít" ấy của tôi làm sao có đủ sức mạnh để chống lại "số đông" áp đảo kia chứ?
Tôi vẫn lặng lẽ giấu đi cuộc gặp mặt với mẹ anh. Bà không dặn tôi phải làm thế nhưng tôi muốn tôi có đủ thời gian để nhìn lại tôi và anh.
Anh vẫn đến bên tôi hàng ngày, sau giờ tan ca, vẫn đợi tôi ở cổng trường, vẫn chở tôi qua bao nhiêu con đường, vẫn dịu dàng hôn lên trán tôi lúc tạm biệt. Vẫn nhắn tin với những tình ảm ấm áp nồng nàn, vẫn ở bên tôi lúc tôi yếu đuối và mệt mỏi nhất. Vậy làm sao tôi có thể so sánh được tình yêu với những thứ vật chất tầm thường khác?
Nhưng những thứ vật chất được gọi là tầm thường ấy lại được định nghĩa là những thứ cản đường hiệu quả nhất.
Tôi dần nhận ra những âu lo của anh, tôi chợt thấy những tiếng thở dài của anh, tôi chợt thấy những cú điện thoại mà bắt buộc anh phải có mặt. Tôi sợ những tiếng thở dài, tôi sợ những thứ điều tôi nghĩ sẽ xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra.
Mẹ anh điện cho tôi nói rằng bà mong tôi có thể giúp để anh có thể gặp mặt người con gái khác.
Tôi đủ hiểu bà muốn gì và tôi lại ngập ngụa trong hàng đống mớ lẫn lộn cần phải suy nghĩ. Tôi cần và phải suy nghĩ xem, về mọi thứ, về tôi và về anh.
Tôi sợ những tiếng thở dài của anh. Tôi sợ những điều anh nói sẽ làm tổn thương tôi, tôi sợ anh sẽ đau khổ bởi mẹ là người mà anh yêu quí nhất. Có lẽ, chỉ mình tôi đau khổ thế là đủ, chỉ cần mẹ anh hạnh phúc, người con gái sẽ là vợ anh hạnh phúc và anh hạnh phúc, tôi có thể đủ sức mạnh để sống tiếp rối.
Tôi không dám nhận mình là người cao thượng. Tôi càng không cho rằng quyết định rời xa anh là cao thượng. Tôi đâu dám mơ ước được định nghĩa với hai từ "cao thượng" xa vời kia. Thật ra tôi cũng chỉ là một đứa yếu đuối. Tôi sợ, tôi sợ từng bước chân phải vượt qua những vật cản kia, tôi sợ những thứ tôi chẳng hề có sau này sẽ là thứ làm tổn thương tôi. Và tôi sợ, có lẽ nào tôi chưa thật sự yêu anh?
Tôi và anh đã có một quãng thời gian thật sự khó khăn để quên được nhau, có hay chăng là cách để từ bỏ đi thói quen rằng "tôi và anh không còn thuộc về nhau nữa".
Tôi mất 1 năm để quên anh. Cũng khá nhanh so với những gì tôi nghĩ. Tôi đã từng nghĩ quên một người sẽ thật sự khó khăn nhưng để rồi khi phải bắt buộc đối mặt với sự muốn lãng quên ấy tôi mới phát hiện ra rằng tôi mạnh mẽ rất rất nhiều. Tôi đi nghiên cứu sinh và cuộc sống mới bắt tôi phải đương đầu và thích nghi với nó.
Ngày tôi trở về tôi biết được tin anh sẽ lấy vợ
Đám cưới của anh. Tôi đến, đẹp dịu dàng trong màu áo trắng. Có lần anh nói rằng hãy mặc váy màu trắng trong đám cưới của anh nhé. Giờ đây tôi có mặc váy màu trắng thật nhưng không phải đứng bên anh mà đứng cách xa anh. Tôi và anh có khoảng cách, đúng vậy, chúng tôi thật khó có thể bước về phía nhau.
Tôi len qua đám người và tiến về phía anh. Anh nhìn tôi, mắt như muốn nói điều gì. Tôi mỉm cười rồi thật tự nhiên chào hỏi anh và cô dâu.
- Em chúc anh chị sống hạnh phúc.
- Cảm ơn em...à em, đây là bạn cùng trường với anh học sau anh vài khóa. Anh nhìn tôi và rồi giới thiệu tôi với vợ anh. Chị nhìn tôi rồi rối rít cảm ơn vì đã đến đám cưới.
Anh bắt tay tôi, bàn tay anh không còn ấm nữa. Tôi quay đi, nghe thấy tiếng chị nói với anh.
- Cô bé bạn anh xinh quá, sao em chưa bao giờ gặp?
- À, cô ấy mới đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài về.
Từ phía xa,tôi chợt thấy ánh mắt của mẹ anh. Tôi nhìn bà rồi khẽ cúi đầu chào. Bà mỉm cười nhìn tôi chào lại. Tôi thấy có chút gì đó hình như bà muốn nói với tôi chăng? Một lời cảm ơn ư? Tôi không nghĩ bà là người phải chịu ơn tôi hay phải làm cho tôi bất cứ điều gì khác. Và cuộc gặp gỡ của tôi với bà mãi mãi vẫn là điều bí mật.
Đám cưới của anh diễn ra tốt đẹp với những lời chúc phúc cho đôi uyên ương sẽ sống bên nhau suốt cuộc đời. Tôi cười, thấy lòng mình thanh thản, chẳng hề gợn sóng như trước kia. Tôi và anh, tình yêu ấy đã trở thành những thứ xa xôi để nhìn lại.
Tôi vẫn sống tốt với cuộc sống của tôi hiện tại. Và đối với tình yêu, tôi chẳng thể nào rời bỏ được suy nghĩ "chỉ cẩn tình yêu là đủ". Tôi đã, vẫn và sẽ mãi nghĩ như thế. Chỉ cần có tình yêu, chỉ cần có người chắc chắn nắm lấy tay thì tôi sẽ chẳng bao giờ từ bỏ tình yêu của mình.
Ngoài tình yêu, con người ta cần hàng trăm hàng ngàn thứ khác nữa nhưng có thật sự những thứ ấy sẽ tạo nên được hạnh phúc hay không?
...